The oversight forgets, as the leaves upon trunk. The rain humidifies I have a meal when I cry dead calm. Home: I give melancholy. Room: of alloyed grief. Tender the silence airs soft shouts and whines. The footprints blanket ignores to feel, Alive with the sounds of the pain, I die to want to live. Solitude you insert yourself insane you rain me in the eyes, You open me the veins and I bleed internal. Another time... Home: I give melancholy. Room: of alloyed grief. |
Niềm quên lãng bị lãng quên, như những chiếc lá trên thân cây gầy guộc Cơn mưa rơi ôi sao ướt át, Ta đã có một bữa tiệc đơn sơ Khi ta lặng ngừng đi tiếng than van nức nở. Mái ấm: ta trao đi những u sầu phiền muộn Căn phòng: ôi một mối sầu khổ buồn đau. Dịu dàng làm sao khi sự lặng câm thổ lộ những tiếng thét rền rỉ ôi yếu ớt, những vết chân hằn sâu khước từ đi cảm xúc Ta chung sống cùng những thanh âm của khổ đau, Ta chết đi vì muốn được tồn tại. Hỡi nỗi cô liêu ngươi tự cho mình thêm sự cuồng điên Và trút xuống đôi mắt ta như cơn mưa rào Thấm vào thân ta trong từng mạch máu Ôi trong người ta máu nhỏ tuôn trào. Khoảnh khắc nào khác… Mái ấm: ta trao đi những ..............................
.............................. |
Trình bày: Agalloch . Thể Loại Âm Nhạc: Doom Metal
Online: 47
Today Visitors: 1.757
Traffic Summary
1208745
Đăng ký nhận thông tin học tập và các chương trình khuyến mãi lớn của công ty qua email: